[ad_1]
1437
Fanfiction
Và “1437” cũng là để nhắc cho đối phương nhớ những gì đã hứa, chính là: “I love you forever!”
#bidi #bts #fanfic #vkook
Kim TaeHyung ngơ ngác hỏi lại.
Bạn đang xem: 1437 là gì
– Khi nào?
Jeon JungKook cũng ngạc nhiên không kém.
– Chính là lúc anh tặng em hộp chocolate thứ ba đó.
– Là sao?
– Vậy là em không hề biết?
Người ngồi trong lòng chỉ biết giương mắt ếch ra nhìn, hình như có gì đó không đúng lắm. Kim TaeHyung thấy vậy lặng lẽ thở dài.
– Em không thắc mắc số kẹo mỗi lần anh tặng đều khác nhau sao? Chính là muốn nói 143 với em đó…
– …
Xem thêm: Transistor: Các Cách Mắc Transistor Như Thế Nào, Cách Mắc Transistor
– Từ nhỏ anh đã biết mình thích em, nhưng lại không dám nói, anh nghĩ nếu ám chỉ như vậy sẽ không làm em khó xử. Nếu em cũng có ý với anh thì em sẽ phát hiện, còn không thì hai chúng ta vẫn cứ bình thường như không có gì. Vậy mà em lại không hề nhận ra…
– Vậy còn lần anh tặng em bảy viên trước lúc bỏ đi là sao?
Jeon JungKook bắt đầu hiểu ra vấn đề, mọi chuyện sao lại có thể như vậy???
– Số 7 mang ý nghĩa là “mãi mãi”. Thật ta trước lúc đi anh vẫn muốn khẳng định thêm một lần, tối đó anh đợi em ở tiệm 143 suốt một đêm, nếu em đến, anh sẽ vui sướng mà hét lên rằng “Anh yêu em”, nhưng mà… em vẫn không tới. Anh đã nghĩ em hoàn toàn không có chút tình cảm nào với anh, với lại nụ hôn kia… vì vậy anh mới bỏ đi…
Cậu nhóc nhỏ hơn nghe tên kia nói mà muốn ong ong cả đầu. Sắp xếp lại mọi thứ mới nhận ra rốt cuộc bản thân đã vô tâm tới mức không hề nhận ra tình cảm của đối phương dành cho mình. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Kim TaeHyung cũng không nên chơi đánh đố như vậy với cậu, còn lựa chọn thời điểm không thích hợp làm cậu nghĩ hắn chỉ đơn giản là xin lỗi cậu nên mới tặng kẹo. Mà tội nặng nhất là chưa nghe cậu nói câu nào đã vội vã bỏ đi, nghĩ tới đó lại cảm thấy tức giận.
– Sao anh không nói thẳng với em? Nói ra có phải đơn giản hơn không? Ám chỉ như vậy ai mà biết được hả?
– Không phải như vậy mới lãng mạn sao?
– Lãng mạn cái đầu anh!!!
– Ai ui~ Đừng đánh!
– Phải đánh cho anh tỉnh ra, đã không nói, không hỏi còn âm thầm bỏ đi. Đánh như vậy còn chưa hết giận đâu. Anh có biết vì cái trò quái quỉ đó mà chúng ta mất bao nhiêu thời gian không?
– …
– Này thì lãng mạn, ngu ngốc thì có!
Jeon JungKook vẫn tới tấp vung tay lên người Kim TaeHyung, đánh được một lúc mới nghe tên kia kêu “Ah” một tiếng. Cậu giật mình nhìn lại, đối phương đang mím môi chịu đau, vết bầm trên cánh tay nay đã đỏ lừ một mảng.
– Anh có sao không? Sao đau mà không nói???
– Em đang giận…
– Ngu ngốc!
Mắng xong lại thấy đau lòng, vừa rồi bản thân quên mất người kia bị thương, còn đánh hắn mạnh như vậy. Jeon JungKook hai mắt long lanh nhẹ nhàng xoa xoa chỗ đau cho Kim TaeHyung, miệng thì thầm thật nhỏ:
[ad_2]